_ Có ai trong các bạn giống như tôi không. Gia đình tôi thì nhiều người nói là một gia đình vui vẽ một gia đình hạnh phúc, nhưng có người nào biết đước rằng trong gia đình này có nhiều chuyện ma những người đó không thể nào thấy được. khi tôi còn bà một đứa bé thì tôi được cưng chiều hết mực, tôi được xem như cục vàng cục bạc, tôi nào biết rằng hơn vàng và bạc còn có kim cương, đúng như vậy từ khi tôi có thêm một đứa em, gia đình tôi có thêm một thành viên thì tôi chỉ là một đống màu vàng vô dụng còn em tôi thằng khiến tôi có cảm giác bị bỏ rơi là một cục kim cương, bây giờ tôi không còn có cảm giác bị bỏ rơi nữa mà là bị bỏ rơi thật sự. Tôi năm nay đã học lớp 10 và năm sau tôi sẽ vào 11, ngoài các bạn củ, các bạn mới trong trường thì tôi còn có thêm hai người bạn à mà không chúng đâu phại là người các bạn biết không tôi làm bạn với hai con chó, thì thật chất tong nhà tôi đâu còn ai là ban với tôi, ngoài mặt tôi trong trường, ngoài đường là một thằng con nhà giàu khá giả, luôn hào phóng với bạn bè, bao ban bè ăn cái này cái kia, chơi cái này cái kia, nhưng tiền đó ở đâu ra tiền đó không phải của ba mẹ tôi, cũng không phải của ai tong gia đình hết mà tiền đó là tiền của tôi những luác tôi làm thêm mà các bạn không biết, tiền đó là tiền thưỡng của tôi khi đi tham gia vào nhóm nhạc rock adn ron của tôi đi tham gia thi đấu tại Hà Nội, số tiền đó đâu ai trong nhà có thể cho tôi, tiền đó là của tôi mà nhiều khi các bạn tron lớp không biết lại nói lung tung làm cho ba mẹ tôi biết nói với tôi "tiền đó mày lấy đâu ra , mà ăn cắp của ai, mày lấy trong nhà này phải không". Thằng em tôi nhiều khi tôi muốn đánh nó và nhiều khi tôi còn muốn giết nó nữa, vì những gì nó gây cho tôi, những khi nó làm sai tôi là người bị mắng, còn nó thì lại nói là " mai mốt con đừng làm vậy nữa nha", những lúc nó đáng lẽ là bị đánh thì nó lại không sao còn người bị đánh là tôi, tôi nhớ có lúc nó còn thiếu tiền người ta tới 200 mấy nghìn thì ỗng bã lật đật đi trã cho người ta, còn tôi nếu đi chợ về mà lúc bã đưa tiền dư thì phải trã lai còn không dư thì pahỉ trả giá với người ta làm cho dư mấy lúc như vậy thì tôi lại bỏ tiền túi của mình ra còn bã đưa dư theo bã tính thi tôi ra chợ mua trã giá dữ lấm mới vủa đủ tiền chợ thôi khi về thì bã lại nói tiền dư đâu, lúc tôi không có tiền thì tôi sẽ bị đánh còn lúc có tiền thì cũng bị la. Có những lúc tôi nghĩ mình sẽ bỏ nhà đi nhưng tôi nghĩ lại tôi sẽ đi đâu nếu tôi rới khỏi nhà này, tôi sẽ làm gì để ăn, làm gì đễ sống. nên lúc đó tôi lại nghĩ đến ước mơ sau này của tôi, khi học đại học tôi sẽ chọn nghành "quãn trị kinh doanh" một là tôi làm chủ một công ty phần mền của Việt Nam hai là tôi sẽ thành lập một công ty bất động sản và tôi sẽ cắt đức quan hệ với gia đình này, sẽ khiến cho những người này không có chổ ở vả không có chổ chôn thây, các ban nghĩ xem tôi có nêm làm như vậy hay không mặt dù các ban có góp y thế nào thì tôi là một ngưồi không dễ thay đôi khi đã quyết tao làm chuyên gì. Nói đến đây tôi càm thấy lòng mình thật sự nhẹ nhỏm.